Thứ Hai, 5 tháng 5, 2014
Một mình
Những bữa cơm một mình lặng thinh , nhat nhẽo
Những giấc ngủ môt mình lạnh lẽo , chơi vơi
Anh và em cũng một khoảng trời
Mà nỗi nhớ bỗng như vời vợi...
Rồi có một ngày không còn ai ngóng đợi
Mảnh hồn đi tìm bến đỗ yên lành
Có những phút giây chạnh nhớ về anh
Chút chua xót rơi xuống lòng biển cả
Thế là cánh buồm xưa vẫn nhấp nhô giữa dòng đời lạnh giá
Em vẫn bữa cơm, vẫn giấc ngủ một mình
Vẫn cô đơn , lạnh lẽo ,lặng thinh
Vẫn nỉ non xót mình lẻ bạn
Và nước mắt rơi vô tư thành dòng thơ lãng mạn
Em ngậm ngùi hát những bản tình ca
Nhớ thương người hay xót lấy đời ta ?
Hỡi bóng chiều vàng thoăn thoát đi qua!
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)