Thứ Hai, 7 tháng 7, 2014

Em buồn như áo rách




Anh đi rồi em không buồn hát nữa
Bản nhạc tình xếp lại ngẩn ngơ
Em tập tành mua giấy mực làm thơ
Buồn héo hắt đến không ngờ anh hỡi !

Cổng nhà ta bỗng hóa thành bến đợi
Một chiều trôi tiếp nối một chiều trôi
Em đợi anh vô đứng ra ngồi
Cây đỗ lá đang nhằm mùa lá đỗ.

Em thơ thẩn một mình xuống phố
Chợt nhớ anh nên bóng đỗ dài thêm
Chợt nhớ anh nên ruột thắt gan mềm
Cung đàn cũ vắng anh buồn lạc tiếng.

Em có anh như mùa xuân én liệng,
Như hoa bốn mùa rộn rã xinh tươi
Như trái tim ăm ấp tiếng cười
Như con suối quanh năm róc rách .

Em vắng anh bẽ bàng như áo rách
Nằm cuộn mình một góc rất riêng ,
Rất cô đơn và rất đỗi ưu phiền . 



Thứ Sáu, 20 tháng 6, 2014

Có một nỗi buồn riêng



Tiếng rượu tràn làm môi em ướt
Lời ca với em say khướt đường về
Có nỗi nhọc nhằn trong nỗi đam mê
Có tiếng reo vui bên lời ai oán

Em lẫn vào bóng trăng trên mặt hồ loáng thoáng
Hòa với sương đêm trên sóng biển chập chùng
Có một nỗi buồn riêng trong những cuộc vui chung
Có một chút cô quạnh trong mông lung dâu bể

Tiếng vạc kêu sương có lẽ nào lạ thế ?
Nghe sao xót xa như thể chuyện lòng mình ?
Ta đã rời xa nhau quá đỗi tội tình
Em lạc lõng giữa lặng thinh và sốc nổi

Có lẽ nào tình ta chìm dần vào bóng tối...?




Thứ Tư, 4 tháng 6, 2014

Anh như là quê em



Anh như dòng sông quê em hiền hòa , êm ả
Như rặng dương già thong thả đón thời gian ,
Như gió chiều chiều dìu dặt , lang thang ,
Như con sóng biển dịu dàng âu yếm vỗ .

Em yêu anh chiều qua , sáng mai bèn thố lộ ,
Bởi nỗi niềm này sao có thể lặng im ?
Diệu kỳ thay tiếng nói con tim ,
Rất xa lạ bỗng trở thành thắm thiết
.
Em yêu anh đất cùng trời muốn biết ,
Nên trăng nhả tơ vàng cho màu mắt long lanh .
Gió thổi nhịp reo vui bên bờ tóc em xanh ,
Biển cuộn sóng trong vòng tay em quyến rũ .

Anh đã yêu em rồi tràn đầy như thác lũ .
Ta sánh vai nhau lăn lóc mọi ngã đời ,
Tha thiết tin yêu không giờ phút nghỉ ngơi .
Rồi bất chợt... cuộc chơi ngừng lại!

Em đứng lặng im mà thời gian trôi mãi ,
Còn chút gì xưa cũ ở lại không ?
Có trả lại em một chút nắng hồng ,
Chút gió biển mặn nồng thuyền xuôi mái
Một chút bình yên cho quãng đời còn lại ,

Anh theo thời gian trôi mãi xa em .
Mà gánh nặng hai vai như mỗi lúc trĩu oằn thêm!


Thứ Hai, 5 tháng 5, 2014

Một mình




Những bữa cơm một mình lặng thinh , nhat nhẽo
Những giấc ngủ môt mình lạnh lẽo , chơi vơi
Anh và em cũng một khoảng trời
Mà nỗi nhớ bỗng như vời vợi...

Rồi có một ngày không còn ai ngóng đợi
Mảnh hồn đi tìm bến đỗ yên lành
Có những phút giây chạnh nhớ về anh
Chút chua xót rơi xuống lòng biển cả

Thế là cánh buồm xưa vẫn nhấp nhô giữa dòng đời lạnh giá
Em vẫn bữa cơm, vẫn giấc ngủ một mình
Vẫn cô đơn , lạnh lẽo ,lặng thinh
Vẫn nỉ non xót mình lẻ bạn

Và nước mắt rơi vô tư thành dòng thơ lãng mạn
Em ngậm ngùi hát những bản tình ca
Nhớ thương người hay xót lấy đời ta ?
Hỡi bóng chiều vàng thoăn thoát đi qua!



Thứ Ba, 8 tháng 4, 2014

Khóc dưới bờ hiên





Em ngồi khóc dưới bờ hiên

Mưa tuôn có cuốn ưu phiền trôi chăng ?

Kéo mưa xích lại thật gần

Hòi xem gió lạc loài chân trời nào?

Hòi xem mây có gặp sao?

Hỏi xem em đợi kiếp nào gặp anh ?

Mưa buồn...mưa rớt thật nhanh !












Thứ Tư, 2 tháng 4, 2014

Em còn anh không




Em còn anh không những chiều tóc rối
Năm ngón tay lùa đan nhẹ tóc em
Em còn anh không những tối trăng lên
Đêm sâu lắng anh đàn em hát
Em có còn anh nắng trong vườn thơm ngát
Hương đậu môi anh sang đọng môi em
Em có còn anh mưa đỗ bên thềm
Vòng tay ấm anh vỗ về em ngủ
Bây giờ em áo xô tóc rũ
Địa đàng xưa chỉ còn lại lối mòn
Em chỉ còn anh Ba của các con
Em chỉ còn anh trong ký ức vàng son






Thứ Bảy, 22 tháng 3, 2014

Nhớ

 


Ta vê xứ biển quê hương
Chợt nghe nhớ chút dễ thương Sài Gòn
Trăng rằm nơi ấy có tròn
Tiếng cười nơi ấy có giòn giã vui
Trái tim ta bỗng ngược xuôi
Nửa vui với biển nửa vùi bên trăng.



Thứ Sáu, 14 tháng 2, 2014

3/ Cõi lặng thinh...


Tôi đã quen có anh
Trong những sáng, những trưa, những chiều, những tối
Những lúc rảnh rang, những lần rất vội
Đã quen có anh trong nỗi hân hoan trong niềm bối rối
Bây giờ tôi sớm tối một mình
Như bỗng rơi vào cái cõi lặng thinh
Tôi sụp đổ dưới bóng mình cô lẻ
Một chút cuối đời sao bỗng dưng quạnh quẻ
Anh ở nơi nào có sẽ về không
Hay tôi sẽ dần quen một kiếp long đong
Quen sáng sớm giữa dòng
Quen chiều tàn ghé bến
Quen trái gió trở trời không ai buồn hỏi đến
Quen dần dần trôi vào bến không chồng
Quen đá chai rồi bao nỗi chờ mong
Quen tháo gỡ tơ lòng trăm mối

Rồi có một chiều anh trở về rất vội
Tôi bảo rằng em đã rất quen sớm tối một mình
Cả hai ta rơi vào cõi lặng thinh...



Thứ Tư, 5 tháng 2, 2014

1/ Chào Blog mới




Xin được tham gia cộng đồng Blog với tất cả niềm hân hoan, háo hức của một tên lính mới tò te.

Mong các bạn vui lòng ủng hộ và kết bạn cùng tôi!