Tôi đã quen có anh
Trong những sáng, những trưa, những chiều, những tối
Những lúc rảnh rang, những lần rất vội
Đã quen có anh trong nỗi hân hoan trong niềm bối rối
Bây giờ tôi sớm tối một mình
Như bỗng rơi vào cái cõi lặng thinh
Tôi sụp đổ dưới bóng mình cô lẻ
Một chút cuối đời sao bỗng dưng quạnh quẻ
Anh ở nơi nào có sẽ về không
Hay tôi sẽ dần quen một kiếp long đong
Quen sáng sớm giữa dòng
Quen chiều tàn ghé bến
Quen trái gió trở trời không ai buồn hỏi đến
Quen dần dần trôi vào bến không chồng
Quen đá chai rồi bao nỗi chờ mong
Quen tháo gỡ tơ lòng trăm mối
Rồi có một chiều anh trở về rất vội
Tôi bảo rằng em đã rất quen sớm tối một mình
Cả hai ta rơi vào cõi lặng thinh...