Anh đi rồi em không buồn hát nữa
Bản nhạc tình xếp lại ngẩn ngơ
Em tập tành mua giấy mực làm thơ
Buồn héo hắt đến không ngờ anh hỡi !
Cổng nhà ta bỗng hóa thành bến đợi
Một chiều trôi tiếp nối một chiều trôi
Em đợi anh vô đứng ra ngồi
Cây đỗ lá đang nhằm mùa lá đỗ.
Em thơ thẩn một mình xuống phố
Chợt nhớ anh nên bóng đỗ dài thêm
Chợt nhớ anh nên ruột thắt gan mềm
Cung đàn cũ vắng anh buồn lạc tiếng.
Em có anh như mùa xuân én liệng,
Như hoa bốn mùa rộn rã xinh tươi
Như trái tim ăm ấp tiếng cười
Như con suối quanh năm róc rách .
Em vắng anh bẽ bàng như áo rách
Nằm cuộn mình một góc rất riêng ,
Rất cô đơn và rất đỗi ưu phiền .